[toc:ul]
Bài mẫu 1: Cảm nghĩ về truyện cổ ANĐECXEN
Dàn ý
1. Mở bài: Cái buổi tối mùa đông trong ngày cuối cùng của thế kỷ thứ mười chín không giống hết thảy mọi buổi tối khác. Bên cạnh cây thông có một cuốn sách dày: quà của mẹ tôi cho tôi. Đó là nhơn? truyện cổ tích của An-đéc-xen.
2. Thân bài:
- Tôi ngồi dưới gốc cây thông, thận trọng, nâng nui mở từng cuốn sách
- Trong tranh, những lâu đài tuyết lấp lánh pháo hoa, những con thiên nga bay lượn trên biển cả có những áng mây hồng soi bóng và những chàng lính chì đứng gác giữ chặt cây súng dài.
- Tôi bắt đầu đọc và đọc say mê quên cả thời gian, đắm chìm trong câu chuyện cổ tích về anh lính chì giàu nghị lực và cô vũ nữ bé nhỏ, kiều diễm, rồi đến truyện nữ Chúa Tuyết
- Rồi tôi mơ màng ngủ thiếp đi dưới cây thông, mơ màng như thế tôi thấy An-đéc-xen khi ông để rơi bông hồng. Từ đó, bao giờ tôi cũng hình dung ông giống như trong mơ êm ái đó.
- Tôi không biết rằng trong mỗi truyện cổ tích cho trẻ con còn có một truyện cổ tích khác mà chỉ người lớn mới có thể hiểu ý nghĩa của nó.
3. Kết bài: Mãi về sau này tôi mới được biết tiểu sử của An-đéc-xen. Và từ đó, bao giờ tôi cũng hình dung đời ông như những bức tranh thú vị, giống những hình vẽ minh hoạ truyện của ông.
Bài viết.
Cái buổi tối mùa đông trong ngày cuối cùng của thế kỷ thứ mười chín không giống hết thảy mọi buổi tối khác. Tuyết rơi chậm rãi và rất bệ vệ. Những bông tuyết lớn đến nỗi tưởng chừng từ trên người đang rơi xuống thành phố những bông hoa trắng xốp và ở phố nghe rõ tiếng ngựa rè rè của các xe chở khách.
Khi tôi trở về nhà thì cây thông đầu năm lập tức được thắp sáng và trong phòng những ngọn nến bắt đầu lép bép một cách vui vẻ như thể chung quanh tôi những vỏ quả keo khô đang nổ liên tiếp. Bên cạnh cây thông có một cuốn sách dày: quà của mẹ tôi cho tôi. Đó là nhơn? truyện cổ tích của An-đéc-xcn.
Tôi ngồi dưới cây thông đầu năm và giở cuốn sách ra. Trong cuốn sách có rất nhiều tranh in màu phủ bằng giấy thuốc lá. Để xem kĩ những bức tranh còn ướt mực in ấy tôi phải thận trọng thổi tờ giấy mỏng đó cho lật lên.
Trong tranh, những lâu đài tuyết lấp lánh pháo hoa, những con thiên nga bay lượn trên biển cả có những áng mây hồng soi bóng và những chàng lính chì đứng gác giữ chặt cây súng dài.
Tôi bắt đầu đọc và đọc say mê đến nỗi những người lớn tuổi phải bực mình vì hầu như lôi không còn chú ý đến cây thông được trang hoàng đẹp đẽ.
Trước tiên tôi đọc truyện cổ tích về anh lính chì giàu nghị lực và cô vũ nữ bé nhỏ, kiều diễm, rồi đến truyện nữ Chúa Tuyết. Lòng tốt kỳ diệu và ngào ngạt hương như cách tôi cảm thấy của con người, giống như hương thơm của hoa, bay ra từ những trang giấy của cuốn sách mép mạ vàng kia.
Rồi tôi mơ màng ngủ thiếp đi dưới cây thông vì một và vì hơi nóng của những cây nến toả ra. Và giữa lúc mơ màng như thế tôi thấy An-đéc-xen khi ông để rơi bông hồng. Từ đó, bao giờ tôi cũng hình dung ông giống như trong mơ êm ái đó.
Tất nhiên, lúc đó tôi còn chưa biết cả nghĩa đen và nghĩa bóng những truyện cổ tích của An-đéc-xen. Tôi không biết rằng trong mỗi truyện cổ tích cho trẻ con còn có một truyện cổ tích khác mà chỉ người lớn mới có thể hiểu ý nghĩa của nó.
Điều đó mãi sau này tôi mới hiểu. Tôi hiểu rằng quả thực tôi đã may mắn và khi sắp bước vào thế kỷ thứ hai mươi vĩ đại và gian lao đã được gặp An-đéc-xen
Con người kì quặc đáng yêu, đồng thời là nhà thơ - Và ông đã tin tưởng vào thắng lợi của ánh sáng trước bóng tối và của trái tim người uyên ác. Lúc đó tôi đã biết nhà thơ Puskin và An-đéc-xen là đôi bạn chí thiết và khi gặp nhau, hai ông thường vỗ vai nhau hồi lâu mà cười ha hả.
Mãi về sau này tôi mới được biết tiểu sử của An-đéc-xen. Và từ đó, bao giờ tôi cũng hình dung đời ông như những bức tranh thú vị, giống những hình vẽ minh hoạ truyện của ông.
Bài mẫu 2: Cảm nghĩ về truyện cổ ANĐECXEN
Dàn ý
1. Mở bài: Ở xứ sở Đan Mạch xa xôi, có một nhà văn viết truyện cổ tích nổi tiếng thế giới: Những nhân vật, những câu chuyện được ông viết nên đã sống mãi với bao thế hệ độc giả trên khắp hành tinh này.
2. Thân bài:
- Theo nhà văn Andersen – người viết truyện cổ tích nổi tiếng – những câu chuyện do cuộc sống viết nên còn đẹp hơn mọi truyện cổ tích.
- Truyện cổ tích của bất cứ dân tộc nào trên thế giới cũng đều là sản phẩm sáng tạo của dân gian. Nhưng ở xứ sở Đan Mạch xa xôi, có một nhà văn viết truyện cổ tích nổi tiếng thế giới:"Những nhân vật, những câu chuyện được ông viết nên đã sống mãi với bao thế hệ độc giả trên khắp hành tinh này."
- Một người có thực tế sáng tạo phong phú như vậy, nhưng với trải nghiệm của bản thân đã nhận thấy: “Không có truyện cổ tích nào đẹp hơn câu chuyện do cuộc sống viết nên”.
- Trích một vài ví dụ thực tế dẫn chứng cho :“Câu chuyện do cuộc sống viết nên”
3. Kết bài:
- Xung quanh ta vẫn còn bao nhiêu kẻ xấu xa, bao nhiêu mặt khuất tối. Tuy nhiên nhìn chung, mảng sáng vẫn chiếm ưu thế. Cuộc sống vẫn không ngừng phát triển theo chiều hướng tích cực.
- Trên tinh thần đó, ta thấy câu nói của Andersen xứng đáng được xem là lời ca tôn vinh cuộc sống, tôn vinh giá trị lao động của con người.
Bài viết
Trong truyện cổ tích, ta bắt gặp những người hiền, kẻ ác, những kẻ giàu, người nghèo, những người sang, kẻ hèn… Truyện cổ tích cũng nói đến những xung đột gay gắt, có khi dẫn đến cái chết. Thế nhưng, cổ tích bao giờ cũng kết thúc có hậu: cái ác bị trừng trị, cái thiện được lên ngôi. Nói chung, cổ tích là thế giới của ước mơ, khát vọng, thế giới của trí tưởng tượng lấp lánh màu sắc kì diệu, huyền ảo. Vậy mà, theo nhà văn Andersen – người viết truyện cổ tích nổi tiếng – những câu chuyện do cuộc sống viết nên còn đẹp hơn mọi truyện cổ tích.
“Câu chuyện do cuộc sống viết nên” là cách nói có hình ảnh nhằm chỉ những gì được tạo ra bởi bàn tay, khối óc con người. Thế giới cổ tích dẫu hết sức phong phú, nhưng vẫn không thể sánh nổi cuộc sống thực tế với muôn vàn sắc màu khác nhau. Trong cổ tích có hình ảnh lâu đài, thành quách lộng lẫy, thì ngay trên mặt đất này, nhân loại đã tạo nên những công trình kiến trúc sừng sững với thời gian như Kim tự tháp Ai Cập, Vạn Lí Trường Thành ở Trung Quốc, đền Angkor Wat ở Campuchia… Trong cổ tích có những chuyện cải tử hoàn sinh, thì với thành tựu của y học ngày nay, biết bao người đã thoát khỏi những căn bệnh hiểm nghèo một cách kì diệu, cổ tích kể về những con người có tấm lòng cao thượng, thì đây, trong thế giói của chúng ta không thiếu những người quên mình để cứu giúp những kẻ khổ đau, bất hạnh. Khoa học công nghệ hiện nay có thể làm nên những chuyện thần kì, vượt xa cả trí tưởng tượng của con người khi sáng tạo truyện cổ tích: mạng internet toàn cầu, sức mạnh hạt nhân, tàu vũ trụ, khám phá mặt trăng và các hành tinh của hệ Mặt trời, công nghệ gen, sinh sản vô tính…
Trong suốt chiều dài lịch sử, nhân dân ta cũng đã viết nên những câu chuyện đẹp hơn cả cổ tích. Đó là những chiến công dựng nước và giữ nước. Ngày nay, đứng trên triền đê sông Hồng, nhìn dòng sông đục ngầu phù sa cuộn xoáy trong mùa nước lũ, ta mới thấy kì công của một dân tộc trong việc chế ngự sức mạnh của thiên nhiên. Nhìn những công trình giao thông, những công trình xây dựng kì vĩ, ta mới thấy khả năng vô tận của con người.
Ngay giữa đời thường, chúng ta cũng gặp không ít điều kì diệu hơn cả cổ tích. Đó là những câu chuyện cảm động về tình cảm thiêng liêng, nghĩa cử cao đẹp giữa người với người. Đó là những tấm gương vượt lên hoàn cảnh ngặt nghèo của số phận để sống xứng đáng với hai tiếng “con người”. Đó là những con người miệt mài lao động và cống hiến mà không bao giờ nghĩ đến sự thụ hưởng cá nhân.
Cũng như cổ tích, cuộc sống không thiếu những nhân vật phản diện. Xung quanh ta vẫn còn bao nhiêu kẻ xấu xa, bao nhiêu mặt khuất tối. Tuy nhiên nhìn chung, mảng sáng vẫn chiếm ưu thế. Cuộc sống vẫn không ngừng phát triển theo chiều hướng tích cực. Đó thực sự là truyện cổ tích đang được viết ra từng ngày bởi công sức của biết bao người. Trên tinh thần đó, ta thấy câu nói của Andersen xứng đáng được xem là lời ca tôn vinh cuộc sống, tôn vinh giá trị lao động của con người.
Bài mẫu 3: Cảm nghĩ về truyện cổ ANĐECXEN
Dàn ý
1. Mở bài: Tôi cùng những người bạn Đan Mạch cùng nhau tâm sự về những câu truyện tuyệt vời của Andecxen
2. Thân bài:
- Tôi biết đến truyện cổ tích Andersen lần đầu tiên ở một góc nhà trên sàn gỗ ọp ẹp nơi phố cổ Hà Nội.
- Ấn tượng trong tôi khi đọc câu chuyện về chú lính chì
- Cảm xúc trong tôi khi đọc xong câu chuyện “Chú lính chì dũng cảm”: rtái tim tôi rung rinh những nhịp đập vừa vui, vừa buồn vừa hồi hộp vừa xót xa nuối tiếc... lòng dạ nao nao khi đọc đến những dòng kết cuối cùng.
- Chưa bao giờ tôi băn khoăn thắc mắc rằng tại sao tôi lại có thể thấm thía vui buồn với một câu chuyện ở một nước xa lạ với tôi, xa lắm, ở tận Bắc Âu một vùng biển lạnh giá đầy băng tuyết, một nơi mọi trẻ con đều đi lễ nhà thờ chứ không theo bà lên chùa như tôi?
3. Kết bài: Tôi yêu truyện cổ Andecxen. Cảm ơn ông, cảm ơn vì đã cho tôi và tất cả những đứa trẻ khác có một tuổi thơ trọn vẹn.
Bài viết.
Thu đông năm 1982 tôi được học tập ở ngôi trường tại một lâu đài cổ, nằm sâu trong vùng rừng núi phía nam nước Cộng hoà dân chủ Đức cũ. Trong thời gian học tập thường vào những dịp cuối tuần nhà trường tổ chức những cuộc giao lưu với các đoàn quốc tế như Đoàn thanh niên Ba Lan, Đoàn thanh niên Áo...tuần đó chúng tôi đã được gặp gỡ với các bạn thanh niên Đan Mạch. Đó là một buổi tối có tuyết rơi, gió rất lạnh, rừng núi âm u bí ẩn.Chúng tôi cùng ngồi uống trà nóng, tôi nói bằng tiếng Anh với các bạn:
- Tôi đã đọc và rất thích truyện cổ tích Andersen.
Các bạn Đan Mạch lắng nghe giọng nói tiếng Anh không chuẩn của tôi và ngay lập tức cùng reo lên: “Andersen! Andersen!”.
Tôi biết đến truyện cổ tích Andersen lần đầu tiên ở một góc nhà trên sàn gỗ ọp ẹp nơi phố cổ Hà Nội. Vào một buổi tối mùa đông mưa rơi mờ mịt đường phố, tiếng gió thổi âm u rào rạt trên cành lá của cây đa cổ thụ bên đền Bà Kiệu như đang thủ thỉ trò chuyện về một tổ chim yểnh già đã từng trú ngụ ở đó mấy trăm năm...Trong căn gác nhỏ được thắp sáng bởi ngọn đèn điện sợi đốt, ánh sáng tỏa ra từ dây tóc mảnh dẻ một mầu vàng khè sáng yếu ớt.Trong tiếng mưa rơi đập vào cánh cửa sổ gỗ ọp ẹp, tiếng bà ngoại tôi tụng kinh niệm Phật lúc to lúc nhỏ hòa nhịp với tiếng mõ cốc, cốc, cốc ...rồi thỉnh thoảng hết một đoạn, bà tôi lại thỉnh một tiếng chuông nhỏ ngân nga....Trong không khí trầm mặc đậm chất Á đông ấy tôi ngồi đọc truyện “Chú lính chì dũng cảm” trên những trang báo còn vương cả dấu vết những vết sợi tre nứa của loại giấy mộc thô ráp. Thế mà những chữ ở đó đều tăm tắp chữ nào ra chữ nấy sắc nét gọn gàng, đó là trang báo Văn của Hội Văn Nghệ Việt Nam hình như khoảng năm 1958, 1959 …Ngày ấy tôi là một cô bé gày còm áo quần chưa đủ ấm, trời lạnh khiến nước mũi chảy ròng ròng... Thế mà đôi mắt tôi đã bị con chữ cuốn hút với hình ảnh Chú lính chì cuối cùng của một đội lính chì trong một hộp đồ chơi, do thiếu chì nên chú chỉ có một chân. Mặc dù khuyết tật nhưng chú vẫn luôn đứng thẳng bồng súng hiên ngang.Rồi, chú nhìn thấy một ngôi nhà đồ chơi bằng giấy, một tòa lâu đài tuyệt đẹp trong đó có một Cô vũ nữ ba lê đang đứng trên mũi một bàn chân còn một chân thì giơ lên cao. Điều ấy khiến Chú lính chì tưởng rằng Nàng cũng một chân như chú. Thế là chú sung sướng nhìn nàng vì chú đã tìm được một người giống mình. Bỗng rồi một con Quỷ xồ ra từ một hộp đồ chơi khác.Thế là Chú lính chì trải qua một cuộc phiêu lưu: rơi xuống cống đen ngòm, chui vào bụng cá, con cá có Chú lính trong bụng lại bị bắt về chợ, và rồi Chú lính chì trở về với căn nhà cũ. Về với những đồ chơi của các em bé trong căn nhà ấy, chú sung sướng được nhìn Cô vũ nữ ba lê vẫn đang đứng ở giữa cửa tòa lâu đài bằng giấy, Nàng vẫn đứng trên một chân và chân kia vẫn giơ lên...Chú lính chì cảm động lắm nhưng chú không thể tuôn trào những giọt nước mắt bằng chì... Rồi, Chú lính chì bị một cậu bé ném vào lò sưởi đang cháy rực...chú cảm thấy nóng ghê gớm, không hiểu là nóng do lửa đốt hay do tình yêu, chú không biết nữa...Và, trong khi chú đang tan chảy thì một cơn gió lùa đã cuốn Cô vũ nữ bằng giấy bay thẳng vào lò sưởi tới chỗ chú lính chì, nàng bắt lửa và tiêu tan...Ngày ấy khi đọc truyện tôi còn bé dại nên chưa thực sự hiểu những điều gì lấp lánh trong câu chữ. Nhưng, trái tim tôi rung rinh những nhịp đập vừa vui, vừa buồn vừa hồi hộp vừa xót xa nuối tiếc... lòng dạ nao nao khi đọc đến những dòng cuối cùng đại ý là: Trong đống tro tàn vào sáng hôm sau người ta thấy chú đã thành một trái tim nhỏ bằng chì...Có một cái gì thật ấm nóng tỏa ra từ con chữ khiến tôi ôm lấy tờ báo ấy, có lẽ sức nóng từ câu chuyện cổ tích đó đã sưởi ấm tâm hồn non nớt của tôi trong buổi tối mùa đông Hà Nội giá buốt...Chưa bao giờ tôi băn khoăn thắc mắc rằng tại sao tôi lại có thể thấm thía vui buồn với một câu chuyện ở một nước xa lạ với tôi, xa lắm, ở tận Bắc Âu một vùng biển lạnh giá đầy băng tuyết, một nơi mọi trẻ con đều đi lễ nhà thờ chứ không theo bà lên chùa như tôi?
Có lẽ tôi như nhiều trẻ em khác đã tự tạo ra "một thế giới tưởng tượng trong tâm hồn" và như bao đứa trẻ, tôi đã tiếp nhận truyện cổ tích của Andersen dễ dàng với một niềm vui hân hoan như được đi chơi vào một xứ sở diệu kỳ hấp dẫn có những cô bé tí hon nằm ngủ trong cánh hoa hồng, có nữ thần băng giá, có nàng tiên cá... Tôi yêu truyện cổ Andecxen. Cảm ơn ông, cảm ơn vì đã cho tôi và tất cả những đứa trẻ khác có một tuổi thơ trọn vẹn.
Bình luận