[toc:ul]
Bài mẫu 1: Cảm nhận khi đọc bài Cốm-một thứ quà của lúa non của Thạch Lam
Dàn ý
1. Mở Bài
- Giới thiệu về tác giả Thạch Lam - nhà văn nổi tiếng với những tập tùy bút và truyện ngắn thấm đẫm phong vị của hương đồng gió nội
- Giới thiệu tác phẩm "Một thứ quà của lúa non - Cốm" và cái hay cái đẹp của văn bản.
2. Thân Bài
Cái hay về nội dung tác phẩm: Thạch Lam xem Cốm như là một món ăn mang đậm nét văn hóa của người Hà thành nói riêng và người Việt nói chung.
- Sinh ra từ sự nuôi dưỡng của trời đất nhưng nhờ bàn tay chế biến của con người, Cốm mới trở thành thức quà đặc biệt thơm ngon.
- Cốm lay động tâm hồn người thưởng thức không chỉ bởi màu sắc bắt mắt mà còn bởi hương thơm dìu dịu, mùi vị đặc trưng không thể trộn lẫn.
- Phải thưởng thức Cốm bằng tất cả sự say mê, từ từ, từng chút một mới có thể cảm nhận được hết cái ngon của nó.
Cái hay về nghệ thuật của tác phẩm:
- Ngôn từ nhẹ nhàng tinh tế, câu văn như có chất thơ
- Sử dụng các thủ pháp nghệ thuật hài hòa, nhuần nhuyễn.
- Bố cục, kết cấu rõ ràng, hợp lý.
3. Kết Bài
- Nhấn mạnh cái hay cái đẹp của tác phẩm
Bài viết
Nếu Nam Cao nổi bật với chất văn hiện thực, phê phán thì Thạch Lam lại đi vào lòng người với những áng văn nhẹ nhàng, thấm đẫm chất thơ. Một trong những tác phẩm tiêu biểu, góp phần làm nên tên tuổi của ông trên văn đàn nghệ thuật đó là "Một thứ quà của lúa non - Cốm". Cái hay của tác phẩm được Thạch Lam khéo léo biểu hiện qua những cảm nhận thi vị của ông về Cốm cùng nghệ thuật sử dụng ngôn từ khéo léo uyển chuyển.
Nhắc đến Hà Nội, hẳn người ta sẽ nghĩ ngay đến những hàng bằng lăng tím tô điểm cả một vùng trời, đến mùa thu với làn gió se se lành lạnh, đến Hồ Tây lộng gió mỗi trời chiều. Thế nhưng Thạch Lam lại khác, ông yêu Hà Nội không chỉ với quang cảnh thân quen, trìu mến mà yêu cả những thức quà thân thuộc nơi đây. Một trong số đó chính là Cốm. Với ông, Cốm là món ăn mang đậm nét văn hóa của người Hà Thành nói riêng và người Việt nói chung.
Mở đầu tác phẩm, Thạch Lam đã đưa người đọc bước vào một không gian quen thuộc của làng quê Việt Nam với làn gió thu, với hồ sen và lúa non. Tất cả những sự vật ấy được nhắc đến như để làm nền cho sự xuất hiện của một thức quà thanh thanh, dìu dìu, ấy chính là cốm. Bằng sự quan sát tinh tế và trí tưởng tượng phong phú, Thạch Lam đã so sánh cốm tựa như "giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị mùi hoa cỏ". Hạt cốm được nâng niu, ôm ấp trong lòng những bông lúa non, được nuôi dưỡng bởi sinh khí của trời đất, bởi vậy mà nó trở nên trắng thơm, tròn trịa và phảng phất phong vị của hương đồng gió nội. Trong cái nhìn của tác giả, cốm được xem là "cái chất quý trong sạch của trời", là thức quà đặc biệt mà trời đất ban tặng cho con người.
Sinh ra từ sự nuôi dưỡng của trời đất nhưng nhờ bàn tay chế biến của con người, Cốm mới trở thành thức quà đặc biệt thơm ngon. Những cô gái Làng Vòng với sự khéo léo, tỉ mỉ, tinh tế và một bí mật chế biến nào đó đã làm cho cốm trở nên ngon hơn mà không làm mất đi hương vị đặc trưng vốn có của nó. Cốm Làng Vòng đi đâu cũng nức tiếng khắp cả 36 phố phường ấy là nhờ "một sự bí mật trân trọng và khe khắt giữ gìn" được truyền từ đời này qua đời khác. Thạch Lam không đi sâu miêu tả từng chi tiết mà khéo léo làm nổi bật vẻ đẹp của cốm qua sự tài hoa của người làm cốm. Phải trân quý từng hạt cốm như từng hạt sữa trắng thơm thanh khiết thì những nghệ nhân làng Vòng mới có thể làm ra thức quà hấp dẫn, ngọt thơm như vậy.
Với nhà văn, cốm vừa là một thức quà của trời đất, lại vừa mang trong mình giá trị văn hóa truyền thống của người Việt. Nó là "thức quà đặc biệt riêng của đất nước, là thức dâng của những cánh đồng lúa bát ngát xanh, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ Việt Nam". Với sự hiểu biết sâu rộng về văn hóa, Thạch Lam đã cho người đọc biết thêm về giá trị của cốm trong ngày siêu tết. Không có một thức quà nào trong sạch, mát lành hơn cốm cho ngày trọng đại nhất của một năm và của cả một đời người. Từ đó, ông cũng bày tỏ một chút buồn thương khi những phong tục tập quán quen thuộc của người Việt đang bị mất dần. Và đến hiện tại, mấy ai còn biến đến cốm - như là một thức quà của lúa non, của trời đất?
Đi từ cách thức chế biến, Thạch Lam đưa người đọc đến cách thưởng thức cốm sao cho đúng, cho ngon. Bởi lẽ "Cốm không phải là thức quà của người vội, ăn cốm phải ăn từng chút ít, thong thả và ngẫm nghĩ ". Bởi có như vậy, ta mới có thể cảm nhận được hết : cái tươi mát của lá non, cái chất ngọt của cốm, cái dịu dàng thanh đạm của loài thảo mộc; thêm vào cái mùi hơi ngát của lá sen già, ướp lấy từng hạt cốm một, còn giữ lại cái ấm áp của những ngày mùa hạ trên hồ.
Quả thật, phải là một người yêu quê hương tha thiết, yêu cái hương cốm nồng nàn mà dìu dịu thì tác giả Thạch Lam mới có được những cảm nhận tinh tế đến như vậy. Cái hay của tác phẩm không chỉ nằm ở nội dung mà còn ẩn dụ bên trong hình thức nghệ thuật độc đáo. Tùy bút "Một thứ quà của lúa non" hiện lên với dào dạt chất thơ. Nhà văn Thạch Lam đã sử dụng một lối viết uyển chuyển, ngôn ngữ tự nhiên sinh động như đang thủ thỉ, tâm tình. Trong từng câu văn, hình ảnh đẹp đẽ của thiên nhiên đất trời hiện lên đẹp đẽ và thi vị. Chính hình thức nghệ thuật cũng chính là điểm đặc biệt khiến cho tác phẩm ở lại lâu với lòng người như vậy.
Với cái hay cả về nội dung lẫn nghệ thuật, tùy bút "Một thứ quà của lúa non - Cốm" đã cho thấy một tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu con người và yêu những gì bình dị của nhà văn Thạch Lam.
Bài mẫu 2: Cảm nhận khi đọc bài Cốm-một thứ quà của lúa non của Thạch Lam
Dàn ý
1. Mở bài:
- Giới thiệu Một thứ quà của lúa non: Cốm được rút từ tập Hà Nội. băm sáu phố phường (1943)- Thạch Lam, tập tùy bút viết về cảnh sắc và phong vị của Hà Nội, đặc biệt là những thứ quà, những món ăn thường ngày bình dị nhưng lại đậm đà hương vị, thể hiện bản sắc văn hoá lâu đời của đất kinh kỳ.
- Trong tác phẩm này, bằng ngòi bút tinh tế, nhạy cảm và tấm lòng trân trọng, Thạch Lam đã phát hiện được nét đẹp văn hoá dân tộc trong thứ sản vật giản dị và đặc sắc: Cốm.
2. Thân bài: Trong cảm nhận của Thạch Lam, Cốm là một thứ quà đặc sắc vì nó được kết tinh từ nhiều vẻ đẹp.
Sự hình thành của Cốm:
- Với cách mở đầu rất tự nhiên, tác giả đã gửi gió thu mang hương vị của Cốm đến với người đọc, đó là cái mùi thơm mát của bông lúa non quyện trong hương lá sen thanh khiết..
- Quá trình hình thành của Cốm không được miêu tả chi tiết, tỉ mỉ nhưng khéo léo và tinh tế, đủ để người đọc hình dung ra một quá trình làm nên thứ quà đặc biệt ấy: từ khi còn là một giọt sữa trắng thơm trong cái vỏ xanh của bông lúa non, phảng phất hương vị của ngàn hoa cỏ ngoài đồng, đến lúc vừa độ nhất để người gặt mang về, rồi trải qua một loạt cách chế biến, những cách thức làm truyền từ đời này sang đời khác, một sự bí mật trân trọng và khắt khe giữ gìn để có được thứ cốm dẻo thơm.
- Cốm gắn liền với cái tên làng Vòng bởi không đâu làm được hạt cốm dẻo, thơm và ngon được bằng ngôi làng ở ngoại thành Hà Nội xưa (nay thuộc quận Cầu Giấy) ấy.
- Vẻ đẹp của Cốm còn được tôn lên nhờ vẻ đẹp của những cô hàng. cốm xinh xinh, áo quần gọn gẽ, với dấu hiệu đặc biệt là cái đòn gánh hai đầu cong vút lên như chiếc thuyền rồng.
Giá trị của Cốm:
- Giá trị của Cốm có lẽ không phải ở phương diện vật chất mà ở giá trị tinh thần, giá trị văn hoá của nó:
- Cốm là quà tặng của đồng quê, là đặc sản của dân tộc, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ An Nam.
- Cốm dùng để làm quà sêu Tết.
- Cốm góp phần làm nên nhân duyên tốt đẹp của con người: màu xanh tươi của Cốm như màu ngọc thạch quý, màu đỏ thắm của hồng. như ngọc lựu già. Một thứ thanh đạm, một thứ ngọt sắc, hai vị nâng đỡ nhau để hạnh phúc được bền lâu…
Thưởng thức cốm:
- Là người sành Cốm, tác giả đã thưởng thức Cốm bằng ấn tượng của nhiều giác quan.( bằng khứu giác: mùi thơm phức của lúa non, bằng thị giác: màu xanh của Cốm, bằng xúc giác: tươi mát của lá non, bằng vị giác: chất ngọt của Cốm và cả bằng sự suy tưởng đến cái dịu dàng, thanh đạm của loài thảo mộc…).
- Tác giả đã dành cho Cốm một sự nâng niu, trân trọng, ưu ái đặc biệt khi khuyên các bà mua hàng hãy nhẹ nhàng mà nâng đỡ, chút chiu và vuốt ve, phải nên kính trong cái lộc của Trời, cái khéo léo của người và sự cố sức tiềm tàng, nhẫn nại của thần Lúa.
- Dường như với Thạch Lam, Cốm không đơn thuần chỉ là một thức quà bình thường của cuộc sống mà Cốm còn kết tinh những tinh tú của đất trời và bàn tay khéo léo của con người.
3. Kết bài: Khẳng định lại: Một thứ quà của lúa non: Cốm tựa như một bài thơ trữ tình bằng văn xuôi, giàu hình ảnh, màu sắc và cảm xúc. Trong đó, tác giả đã khắc họa một cách toàn diện vẻ đẹp của một sản vật quý cần được giữ gìn của dân tộc..
Bài viết
Bài viết Một thứ quà của lúa non: Cốm – Thạch Lam – được rút từ tập Hà Nội băm sáu phố phường (1943), tập tùy bút viết về cảnh sắc và. phong vị của Hà Nội, đặc biệt là những thứ quà, những món ăn thường ngày bình dị nhưng lại đậm đà hương vị, thể hiện bản sắc văn hoá lâu đời của đất kinh kỳ. Trong tác phẩm này, bằng ngòi bút tinh tế, nhạy cảm và tấm lòng trân trọng, Thạch Lam đã phát hiện được nét đẹp văn hoá dân tộc trong thứ sản vật giản dị và đặc sắc: Cốm.
Nhắc đến mùa thu Hà Nội là người ta nhớ ngay đến những cơn gió heo may se sắt đến nao lòng, đến những chùm hoa sấu li ti rụng kín bên đường và đến một thứ quà kì diệu của lúa non – Cốm. Chính vì vậy. mà thật tự nhiên, Thạch Lam đã đã gửi gió thu mang hương vị của Cốm đến với người đọc, đó là cái mùi thơm mát của bông lúa non quyện trong hương lá sen thanh khiết. Cả đoạn văn mở đầu như những câu thơ phảng phất hương thơm và hài hoà màu sắc. Tác giả đã dành cho Cốm một loạt những tính từ rất đẹp: thanh nhã, tinh khiết, thơm mát, trắng thơm…Nét bút của Thạch Lam đi từ xa đến gần, từ khái quát đến cụ thể, từ cánh đồng xanh ngát đến tận một hạt lúa non: Trong cái vỏ xanh kia, có một giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị ngàn hoa cỏ. Dưới ánh nắng, giọt sữa dán dân đông lại, bông lúa càng ngày càng cong xuống, nặng vì cái chất quý trong sạch của Trời. Và hạt lúa non ấy đã lột xác trở thành hình hài của hạt cốm nhờ bàn tay khéo léo của người làm Cốm. Quá trình làm nên hạt Cốm dẻo thơm không được Thạch Lam miêu tả chi tiết, tỉ mỉ như Nguyễn Tuân hay Băng Sơn trong những bài viết khác về cốn. Chỉ bằng vài nét phác hoạ nhưng vô cùng tinh tế, người đọc có thể hình dung ra một quá trình làm nên thứ quà đặc biệt ấy: từ khi còn là một giọt sữa trắng thơm trong cái vỏ xanh của bông lúa non đến lúc vừa độ nhất để người gặt mang về, rồi trải qua một loạt cách chế biến, những cách thức làm truyền từ đời này sang đời khác, một sự bí mật trân trọng và khắt khe giữ gìn để có được thứ cốm dẻo thơm. Cốm gắn liền với cái tên làng Vòng bởi không đâu làm được hạt cốm dẻo, thơm và ngon được bằng ngôi làng ở ngoại thành Hà Nội xưa (nay thuộc quận Cầu Giấy) ấy.
Nếu ai đã từng một lần đi qua làng Vòng vào lúc trời thu, nghe tiếng chày thậm thịch giã cốm đêm ngày, nhìn những bàn tay thoăn thoắt giần, sàng, mới thấy hết được cái thú của nghề làm cốm. Vẻ đẹp của Cốm còn được tôn lên nhờ vẻ đẹp của những cô hàng cốm xinh xinh, áo quần gọn gẽ, với dấu hiệu đặc biệt là cái đòn gánh hai đầu cong vút lên như chiếc thuyền rồng. Trong cái bảng lảng của sương thu buổi sớm, mỗi người dân Hà Nội xưa lại ngóng trông những bà, những cô hàng cốm xuống tàu, theo lối quen, toả hương thu vào mọi nẻo (Băng Sơn). Sở dĩ chiếc đòn gánh của người bán cốm có hình thù đặc biệt hai đầu cong vút như chiếc thuyền rồng là bởi đó là cả gốc tre già được đánh lên, chẻ đôi, dùng từ đời này qua đời khác. Cái dáng cong cong mềm mại của đòn gánh ấy được Băng Sơn từng ví như cái câu liêm, câu bầu trời xuống ủ cho mềm cốm.
Giá trị của Cốm có lẽ không phải ở phương diện vật chất mà ở giá trị tinh thần, giá trị văn hoá của nó. Cốm là quà tặng của đồng quê, là đặc sản của dân tộc, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị thanh khiết của đồng quê nội cỏ An Nam. Cốm dùng để làm quà biếu Tết. Cốm góp phần làm nên nhân duyên tốt đẹp của con người: màu xanh tươi của Cốm như màu ngọc thạch quý, màu đỏ thắm của hồng như ngọc lựu. Một thứ thanh đạm, một thứ ngọt sắc, hai vị nâng đỡ nhau để hạnh phúc được bền lâu… Thạch Lam tiếc nuối cho những tục lệ đẹp ấy mất dần, tiếc nuối cho những con người không đủ tinh tế để thưởng thức cái vẻ cao quý, kín đáo và nhũn nhặn của Cốm. Nhưng may thay, mùa thu vẫn xanh cùng đất nước, cốm lại được sinh thành, hồi xuân, lại tái hồi cho lòng người nguôi ngoai thương nhớ (Băng Sơn).
Cốm sang trọng là thế, tao nhã là thế. Làm ra cốm là một nghệ thuật, nhưng thưởng thức cốm cũng cần có nghệ thuật. Ăn cốm cũng không thể ăn nhiều, cô hàng cốm cũng không gánh lặc lè như cô hàng gạo, hàng rau và cốm cũng không thể sản xuất nhiều như những sản phẩm khác làm từ gạo nếp. Cốm không phải thức quà của người vội, ăn cốm phải ăn từng chút ít, thong thả và ngẫm nghĩ… bởi trong cảm nhận của người nghệ sĩ, ăn cốm là ăn hương, ăn hoa, ăn để mình cùng biến hình vào trời thu, hồn mình lãng du cùng non nước, ăn cốm là ăn mùa thu vào lòng, vào tâm khảm.
Là người sành Cốm, Thạch Lam đã thưởng thức Cốm bằng ấn tượng của nhiều giác quan (bằng khứu giác: mùi thơm phức của lúa non, bằng thị giác: màu xanh của Cốm, bằng xúc giác: tươi mát của lá non, bằng vị giác: chất ngọt của Cốm và cả bằng sự suy tưởng đến cái dịu dàng, thanh đạm của loài thảo mộc…). Nếu Thạch Lam dành trọn tâm hồn để thưởng Cốm thì Băng Sơn, trong khi say Cốm lại mơ về người làm cốm: Dúm một dúm, đặt vào lòng bàn tay, ngửa cổ thả nó vào đầu lưỡi, nó sẽ tan, sẽ ngấm, sẽ thì thầm thứ vị ngọt của đất trời non nước, cả đầm sen ngan ngát, cả sóng lúa rì rào, cả màu mây lãng đãng…và mơ màng nhớ đến một suối tóc dài thơm hương bồ kết của ai đó ngồi giã cốm trong đêm trăng…
Mảnh mai, dịu dàng là thế nên Cốm không thể chấp nhận bất cứ một cử chỉ sỗ sàng, thô bạo nào của người thưởng thức. Trời sinh ra lá sen để bao bọc cốm, cũng như trời sinh cốm nằm ủ trong lá sen. Thạch Lam đã dành cho Cốm một sự nâng niu, trân trọng, ưu ái đặc biệt bởi với ông, Cốm không còn là một thức quà bình thường của cuộc sống mà Cốm đã kết tinh những tinh tú của thần, của đất, của trời và của những bàn tay khéo léo. Ông khuyên các bà mua hàng đừng bất công với tạo. hoá dù vô tình hay cố ý mà thọc tay mân mê thức quà thần tiên ấy, hãy nhẹ nhàng mà nâng đỡ, chút chiu và vuốt ve, phải nên kính trọng cái lộc của Trời, cái khéo léo của người và sự cố sức tiềm tàng, nhẫn nại của thần Lúa.
Một thứ quà của lúa non: Cốm của Thạch Lam tựa như một bài thơ trữ tình bằng văn xuôi, giàu hình ảnh, màu sắc và cảm xúc. Trong đó, tác giả đã khắc họa một cách toàn diện vẻ đẹp của một sản vật quý cần được giữ gìn của dân tộc. Bình dị mà thanh cao, Cốm là hạt lúa nếp.. nhưng đã thành tiếp khác. Nó là tinh hoa, là tài tình, cũng chẳng giống bánh chưng, bánh dây…nó là sáng tạo đa ngàn đời, từ nguyên thuỷ đến trường tồn dân tộc (Băng Sơn).
Bài mẫu 3: Cảm nhận khi đọc bài Cốm-một thứ quà của lúa non của Thạch Lam
Dàn ý
1. Mở bài
Giới thiệu tác giả và tác phẩm: Tác phẩm “Một thứ quà của lúa non: Cốm” được rút trong tập tùy bút “Hà Nội băm sáu phố phường” là một sáng tác có giá trị lớn về văn hóa và phong tục, chứa đựng tình yêu quê hương đất nước của ông
2. Thân bài
- Mạch cảm xúc gợi nhắc đến cốm: Người ta thường dùng lá sen để gói cốm và đó là một cách cảm nhận tinh tế, nhà văn đã mở rộng lòng mình đón nhận hương vị nồng nàn, thanh khiết của lúa non
- Cảm nhận về người làm cốm: đó là cả một nghệ thuật truyền từ đời này sang đời khác, là bí mật mà người trong nghề rất khắt khe trong việc bảo tồn và giữ gìn
- Cảm nhận về giá trị của cốm: cốm là một thức quà riêng biệt của đất nước, mang trong mình hương vị của tất cả những gì là mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê Việt Nam
- Cảm nhận về cách thưởng thức cốm: Đối với tác giả, ăn cốm là thưởng thúc những giá trị tinh khiết được kết tinh trong cốm, vì vậy phải ăn từng chút một, thong thả và từ từ cảm nhận
- Lời đề nghị chân thành tha thiết của tác giả: Chúng ta nên trân trọng cái lộc của trời đất ban cho, gìn giữ cái khéo léo của người và trân trọng sức tiềm tàng nhẫn nại trong từng hạt lúa non
3. Kết bài
Cảm nhận về tác phẩm: Với việc sử dụng các từ ngữ chọn lọc, tinh tế và câu văn giàu nhịp điệu, hình ảnh giàu chất thơ, tác giả Thạch Lam đã tạo nên một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc, thấm đượm trữ tình.
- Bài viết
- Tác giả Thạch Lam là một thành viên của “Tự lực văn đoàn”, tuy nhiên ông có điểm khác với những người anh của mình. Các đề tài của ông không đi vào tình yêu trai gái lãng mạn mà hướng ngòi bút của mình đi vào con đường bình dị, mộc mạc và gần gũi với cuộc sống. Tác phẩm “Một thứ quà của lúa non: Cốm” được rút trong tập tùy bút “Hà Nội băm sáu phố phường” là một sáng tác có giá trị lớn về văn hóa và phong tục, chứa đựng tình yêu quê hương đất nước của ông.
- Cốm là một món ăn dân giã, thân thuộc và phổ biến trong nhân dân ta, nhưng mấy ai lại có cách cảm nhận tinh tế và sâu sắc được như Thạch Lam. Mạch cảm xúc của bài văn được khơi nguồn từ hương thơm của lá sen, hương thơm ấy gợi nhắc hương vị của cốm – một thứ quà đặc biệt của lúa non. Người ta thường dùng lá sen để gói cốm và đó là một cách cảm nhận tinh tế, nhà văn đã mở rộng lòng mình đón nhận hương vị nồng nàn, thanh khiết của lúa non. “Các bạn có ngửi thấy khi đi qua những cánh đồng xanh…ngửi thấy cái mùi thơm mát của lúa non không… có một giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị của ngàn hoa cỏ”.
Đoạn văn đậm chất trữ tình ấy đã gợi lên cho người đọc cảm xúc bâng khuâng, man mác thương nhớ tình quê hương. Để có được thứ quà thanh nhã và tinh khiết ấy là nhờ có bàn tay tài hoa, khéo léo của người làm cốm, đó là cả một nghệ thuật truyền từ đời này sang đời khác, là bí mật mà người trong nghề rất khắt khe trong việc bảo tồn và giữ gìn. Những người con gái hàng cốm làng Vòng rất đỗi thân thương và trìu mến. Tác giả còn ca ngợi cốm là một thức quà riêng biệt của đất nước, mang trong mình hương vị của tất cả những gì là mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê Việt Nam.
Phải yêu quê hương đất nước và trân trọng sản vật của quê hương mới có thể nhận ra được chân giá trị của món quà quê ấy. Thông qua Thạch Lam, người đọc đã nhận thức được nét đẹp văn hóa cần giữ gìn, tiếc cho những kẻ không học, có học mà vẫn lãng quên đi. Đoạn cuối của bài viết là tác giả bình luận về cách thưởng thức cốm. Đối với tác giả, ăn cốm là thưởng thúc những giá trị tinh khiết được kết tinh trong cốm, vì vậy phải ăn từng chút một, thong thả và từ từ cảm nhận.
Chỉ có như vậy ta mới thu được tọn vẹn hương vị của lúa mới, của sữa gạo và hoa cỏ đồng nội. Trong cái màu xanh tươi mát của cốm ta cảm nhận đực cái dịu dàng, thanh đạm của một loại thảo mộc. Kết thúc bài tùy bút tác giả đã đưa ra một lời đề nghị vừa nhẹ nhàng lại rất chắt chiu, cô đọng, thiết tha cho thấy tấm lòng sâu nặng của tác giả đối với thứ quà của lúa non. Chúng ta nên trân trọng cái lộc của trời đất ban cho, gìn giữ cái khéo léo của người và trân trọng sức tiềm tàng nhẫn nại trong từng hạt lúa non.
Với việc sử dụng các từ ngữ chọn lọc, tinh tế và câu văn giàu nhịp điệu, hình ảnh giàu chất thơ, tác giả Thạch Lam đã tạo nên một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc, thấm đượm trữ tình. Chỉ nói về một thứ quà của lúa non là cốm nhưng đã bộc lộ được tình yêu quê hương, sản vật của quê hương.
Bình luận