Kể loại toàn bộ câu chuyện Buổi học thể dục bằng lời của một nhân vật.
Buổi học thể dục ngày hôm đó, tôi đã dẫn các học sinh tới chỗ cây cột cao, thẳng đứng và yêu cầu các em phải trèo lên đến trên cùng rồi đứng thẳng người trên chiếc xà ngang. Đê-rốt-xi và Cô-rét-ti leo lên như hai con khỉ. Xtac-đi thì thở hồng hộc, mặt trò ấy trông đỏ như chú gà tây, có vẻ Xtac-đi cần chăm chỉ luyện tập thể dục hơn nữa. Ga-rô-nê lại leo lên dễ như không. Chà! Tôi tưởng tượng cậu bé này có thể vác thêm một người trên vai mà vẫn trèo được luôn, thật là một học sinh có tiềm năng. Rồi đến các trò khác lần lượt thử sức với cái xà... Bất chợt, Nen-li - cậu bé gầy gò đã được miễn học thể dục vì bị tật từ nhỏ- tiến tới chỗ tôi. Cậu bày tỏ ý muốn được thử trèo lên xà như các bạn khác. Ban đầu tôi hơi ái ngại nhìn cậu bé, nhưng vì cậu cứ nài nỉ mãi nên tôi đồng ý. Cậu bé bắt đầu leo một cách chật vật, mặt cậu đỏ như lửa và mồ hôi thì tuôn ra như tắm, tôi nói: "Em có thể xuống nếu em muốn!" nhưng cậu bé vẫn cứ tiếp tục. Các học sinh trong lớp bắt đầu hào hứng cổ vũ cho Nen-li. Tôi lo cậu bé sẽ bị ngã mất. Nhưng một lúc sau, Nen-li đã nắm chặt được cái xà. Tôi tưởng cậu bé sẽ hài lòng mà kết thúc tại đó. Nhưng không, cậu còn muốn được đứng thẳng trên xà như những người khác nữa. Sau vài lần cố gắng, Nen-li đặt được hai khuỷu tay, rồi hai đầu gối, cuối cùng là hai bàn chân lên xà. Cậu học trò nhỏ bị tật của tôi đã đứng thẳng người trên chiếc xà giống như bao học sinh bình thường khác. Nhìn Nen-li thở dốc nhưng khuôn mặt lại rạng ngời chiến thắng, tôi bất chợt thấy khâm phục nghị lực và sự quyết tâm chinh phục thử thách của cậu bé vô cùng. Tôi cảm thấy tự hào về học trò của mình!
Bình luận